Cũng nhiều điều phải băng khoăn suy nghĩ lắm anh.
Nên quay về hay nên ở? Ở lại thì có "chổ ở" hay không? Về thì có "chổ về" hay không? Ở lại/về quê thì được gì, mất gì? ....
Nhìu lúc nghĩ đến lại thấy mịt mờ xa xăm quá, cảm thấy đuối sức. Bước tới cũng không được, bước lui cũng không xong.
Click mở rộng...
Mình rất thích đoạn này :
"Tôi yêu mảnh đất Sài Gòn này, nơi đã cho tôi có ngày hôm nay, đã nuôi lớn rất nhiều người tha phương, cầu thực. Những người con xa xứ nếu có nghị lực thì hãy cố gắng bám trụ lại, Sài Gòn là nơi có điều kiện tốt nhất để chúng ta phát triển và tạo dựng sự nghiệp "
Tặng Super Moderators Tannhuongktxd bài hát "Đường đến ngày vinh quang". Nhạc sĩ Trần Lập hát (dân xây dựng đấy nhé mà con tim ta như được tăng thêm nhiều nghị lực, quyết tâm, xua đi những khó khăn, vất vả trên đường đời. Nào, chúng ta cùng nghe nhé :
Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi
Để ta khắc tên mình trên đời
Dù ta biết gian nan đang chờ đón
Và trái tim vẫn âm thầm
Ta bước đi hướng tới muôn vì sao
Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai
Đường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió
Lời hứa ghi trong tim mình
Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao
Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau
Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao
Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Đường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn
Và mặt trời rực sáng trên cao vời
Ban sức sống huy hoàng khắp muôn nơi
Cài vinh quang lên vai những người chiến thắng
Khoảnh khắc ghi trong tim hồng
Bao khó khăn ta cũng sẽ vượt qua
Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau
Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Đường đến những ngày vinh quang không còn xa...
Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Đường đến những ngày vinh quang
Con đường chúng ta đã chọn